Chúng ta không thể vô cảm trước nỗi đau dân tộc mình
Trang web petitiononline.com/AOVN đến 8 giờ 52 phút sáng 5-8 mới có 29.342 chữ ký
Tôi thật sự biết nhìn lại chính mình sau khi đọc bài viết “Chúng ta có vô cảm không?”. Bài báo nêu câu hỏi về tình cảm và thái độ của chúng ta - những người được coi là trẻ tuổi năng động nhất của đất nước - đối với các nạn nhân chất độc da cam trên chính quê hương mình.
Có lẽ tôi đã từng vô cảm và thờ ơ với những gì diễn ra xung quanh mình, dù hằng ngày tôi đọc 4-5 tờ báo. Tôi đọc, biết, hiểu, cảm thương hay giận dữ ngay lúc đó rồi quên mất nó đi sau ngày làm việc. Những mảnh đời bất hạnh, những bất công của cuộc đời hằng ngày, hằng giờ được truyền tải, được thông tin rộng rãi qua báo, đài, truyền hình... tôi đều có xem qua nhưng rồi lại tiếp tục vô cảm ngay sau một phút giây xúc cảm.
Tôi có thể rơi nước mắt vì xúc động nhưng sau đó tôi chẳng làm gì hết. Không biết từ bao giờ tôi đã không còn chìa cánh tay mình ra để làm một điều gì đó giúp những người bất hạnh.
Và còn rất nhiều, rất nhiều điều vô cảm trong tôi cho đến khi đọc được bài báo đó. Ngay chiều hôm ấy tôi đã về nhà và tìm vào website
http://www.petitiononline.com/AOVN để ký tên mình vào. Sau đó tôi gặp tất cả các bạn bè trên net của tôi và cho họ biết thông tin về website đó.Tất cả họ cũng đều đã ký vào và còn bàn nhau lập một quỹ dành cho những nạn nhân của chất độc da cam.
Phải nói thêm rằng hằng ngày tôi online khoảng bốn tiếng để tán gẫu với các bạn bè trên khắp thế giới, tôi còn làm admin (quản trị mạng) của một forum quốc tế đông nhất trong một website nổi tiếng. Với lợi thế này tôi sẽ gửi thông điệp cho các bạn của tôi, những người yêu con người và hòa bình.
Điều mà tôi muốn nói ở đây là chúng ta may mắn được học hành, được tiếp cận với những gì gọi là văn minh, hiện đại, tân tiến nhất của loài người. Chúng ta may mắn hơn hàng chục triệu người khốn khổ, vật vã trong đói khát, chiến tranh, lạc hậu. Họ không có cả cái ăn chứ đừng nói đến đọc báo hay xem tivi. Chúng ta may mắn hơn hàng triệu người ngày mai sẽ chết vì căn bệnh ung thư, AIDS... dù họ còn muốn sống thêm dù chỉ một ngày để làm điều gì đó cho đời.
Vậy thì, hãy sử dụng điều may mắn của mình để làm điều có ích, dù rất nhỏ nhoi cho chính đất nước mình. Có không ít bạn trẻ sử dụng lợi thế của mình để làm tổn thương người khác như việc ghép hình sex để đưa lên mạng như vừa qua, nhưng cũng có rất nhiều người dùng nó để xoa dịu nỗi đau đồng loại. Bạn sẽ là ai trong hai loại người này?
Các bạn, hãy làm một điều gì đó vì đồng bào của mình. Tôi thật sự không biết giải thích thế nào khi có một người bạn người Mỹ hỏi tôi sau khi vào website ấy: “Nước của bạn có bao nhiêu dân mà ở đây tôi thấy có ít người ký tên vào, họ không quan tâm về việc này à?”.
Tôi đã phải trả lời rằng do phương tiện truyền thông bằng Internet của Việt Nam còn chưa được phổ cập nên có ít người có thể tiếp cận được với Internet, chứ không phải họ không quan tâm đến những nạn nhân chất độc da cam khốn khổ.
Các bạn, chúng ta không vô cảm và không thể vô cảm trước chính nỗi đau của dân tộc mình! Và chúng ta hãy cùng nhau làm một cái gì đó.
Anh Đào
Báo Tuổi Trẻ