Bằng chứng đạo văn của GSTS Trần Ngọc Thơ
from
http://www.vneconomist.net/forums/viewtopic.php?f=36&t=658
Bằng chứng đạo văn trong giáo trình của “Giáo Sư Tiến Sĩ” Trần Ngọc Thơ và sự hủy hoại nền quốc học Việt Nam
Bài viết do tác giả ẩn danh gửi cho vneconomist. Bạn đọc có thể xem một số bằng chứng đạo văn cụ thể trong phần trả lời bài viết này.
Mấy tháng nay, báo chí và công luận trong và ngoài nước xôn xao về hành vi của PGS. TS. Phan Thị Cúc đã “luộc” giáo trình “Tài chính quốc tế” của “Giáo sư Tiến sĩ” Trần Ngọc Thơ. PGS. Phan Thị Cúc thì cam chịu và không chối cãi gì được. Còn cuốn sách của GS. Thơ thì “luộc” của ai? Đó là một nghi án trên “văn đàn” trong và ngoài nước. Bài viết này đã thu thập và đưa ra bằng chứng đạo văn của GS. TS. Trần Ngọc Thơ và sự hủy hoại nền quốc học nước nhà. Kết cấu của bài viết gồm các phần: (1) Vấn đề đạo văn trong giáo trình của “giáo sư” Thơ và các tác hại; (2) Bằng chứng đạo văn của “Giáo sư” Trần Ngọc Thơ; (3) Đạo đức của người làm khoa học và sự bảo vệ nền quốc học của Việt Nam.
1) Vấn đề đạo văn trong các giáo trình của GS. Thơ và các tác hại
“Luộc” giáo trình trong nước, thì được phân xử công bằng. Bằng chứng là bà Phan Thị Cúc bị tước học hàm phó giáo sư, sách bà Cúc bị tiêu hủy và các kỷ luật khác nữa. Nhưng ghê gớm nhất là bà Cúc bị công luận chê cười.
Còn “luộc” giáo trình nước ngoài thì như thế nào? Tôi cho rằng tội này phải lớn hơn chứ, đúng không? Thật khó để biết được sự thật. Vì trong nước có sách của ông Thơ, lại không có đủ sách nước ngoài để tham chiếu và ngược lại. Nhưng giới khoa học cứ buộc tôi phải trả lời. Đi tìm sự thật trong câu chuyện, thì mới biết được câu chuyện của “thằng đi ăn cắp bị người khác ăn cắp lại”. Tôi hỏi “Giáo sư Tiến sĩ” Trần Ngọc Thơ: “Có biết GS. Jeff Madura, Trường Đại học Florida Atlantic là ai không?”. Ông Thơ cũng đi “luộc sách” người nước ngoài, GS. Jeff Madura, chứ hay ho gì? Ông đã trực tiếp làm nhục quốc thể và phá hủy nền quốc học nước nhà. Tội của PGS. TS. Phan Thị Cúc thì có thể mang ra “dạy bảo trong nhà”, nhưng tội của ông thì nặng hơn rồi đấy, đúng không?
Thứ nhất, làm hủy hoại nền quốc học nước nhà. Ở bất cứ quốc gia nào trên thế giới, người học khi đặt bút xuống viết, thì luôn trích dẫn: Câu nói này hay ý tưởng này của ai vậy và ra đời ngày tháng năm nào, trong hoàn cảnh lịch sử như thế nào? Hơn nữa, cũng phải làm rõ trên thế giới người ta đã đi đến đâu rồi? Bằng cách nào? Còn những vùng đất nào trong nghiên cứu khoa học mà chưa đặt ai chân đến? Chúng ta không làm như vậy, thì sẽ đến lúc không biết ý tưởng hay công trình này của ai, chẳng hạn như công trình này của Jeff Madura hay của ông Trần Ngọc Thơ? Và cứ như thế thì đừng bao giờ nói đến chuyện hội nhập quốc tế. Chúng ta đã vi phạm quyền sở hữu trí tuệ rồi, đúng không?
Thứ hai, không có một lời tri ân đến những người mở đường và khai sáng. Các bạn thử nghĩ xem, khi chúng ta tham khảo một cuốn sách để viết, chúng ta phải ghi tên tác giả đó vào trong bài viết hay giáo trình của mình, như là một lời biết ơn đến với họ. Bên cạnh đó, cũng là thông tin cho người đọc có thể truy xuất đến ý tưởng gốc của các tác giả. Đằng này, “Giáo sư Tiến sĩ” Trần Ngọc Thơ “luộc” gần hết cuốn giáo trình của GS. Jeff Madura, mà không hề đề tên tác giả! (Bạn đọc xem phụ lục 1 để có thể biết GS. Jeff Madura là ai). Thậm chí ngay trong danh mục tài liệu tham khảo cũng không thấy tên tác giả Jeff Madura. Tệ hại thật. “Giáo sư Tiến sĩ” Thơ đã chép các tái bản trước đây của GS. Jeff Madura, vì tôi có trên tay cuốn International Financial Management của GS. Jeff Madura xuất bản năm 2010 và cuốn Tài chính quốc tế của ông Thơ, phần lớn giống như in. Chỉ có khác nhau về ngôn ngữ tiếng Anh và tiếng Việt. Người ta cả một đời cho khoa học, thế mà lấy hết công trình “tim óc” của người ta mà không chút ghi tên tác giả. Đây là một tội ác và tàn nhẫn nhất trong nghiên cứu và viết giáo trình. Những con người như vậy có cần thiết để trong cộng đồng nghiên cứu hay không? Bài học chính danh là gì quá xa xỉ ở đây! Hơn thế nữa, còn lên báo chí và công luận giả danh, giả nghĩa và có hành động của kẻ ngụy quân tử.
Thứ ba, tạo trạng thái tâm lý ỷ lại hay rủi ro về mặt đạo đức (moral harzard). Bây giờ, chuyện của ông “Giáo sư Tiến sĩ” Thơ mà cho qua hay giấu nhẹm luôn, thì sẽ tạo một trạng thái tâm lý ỷ lại là: Bây giờ ông ấy làm như vậy, mà không bị trừng phạt gì, thì bất kể ai cũng có thể làm. Cứ tống tên tác giả vào sọt rác, dịch lại toàn phần (không tinh vi) và từng phần (tinh vi), rồi để tên mình vào. Trong hoạt động nghiên cứu, thì hành động này còn hơn hành động của tụi côn đồ xã hội đen nữa. Nếu phân tích theo kinh tế học, thì hình như ông Thơ không chỉ gây ra tác động tâm lý ỷ lại mà còn chịu tác động tâm lý ỷ lại, như là một hệ nhân quả. Bên cạnh các cuốn sách “luộc” của nước ngoài, mà chẳng ai lên tiếng, chẳng hạn như cuốn sách của PGS. TS. Nguyễn Thị Ngọc Trang và PGS. TS. Nguyễn Thị Liên Hoa, Đại học kinh tế TP HCM đã từng làm, thì ông Thơ phải làm theo. Thiên hạ ngu hết rồi chắc hay là thời buổi loạn lạc? Hãy dịch hết sách nước ngoài ra đi, tống tên các tác giả vào sọt rác và xào nấu lại, để có được một nền quốc học thuần Việt chắc? Đạo đức của nhà làm nghiên cứu là cái gì đó còn quá xa xỉ đối với cái xứ sở này! Còn các cơ quan chức năng thì làm ngơ vì không thể đọc được sách tiếng Anh để đối chiếu hay là chịu tác động của văn hóa “cả nể”?
Thứ tư, làm nhục quốc thể. Chúng ta có thể xin phép tác giả để có thể dịch lại từng phần hay toàn phần, như một số sách ở Việt Nam từng làm. Còn nếu tác giả không đồng ý, thì không được phép dịch. Đó là sản phẩm sở hữu trí tuệ của người ta, người ta có toàn quyền quyết định. Việt Nam đã từng nhập bộ phim “Ngôi nhà hạnh phúc” của Hàn Quốc về rồi mời diễn viên đóng lại. Làm như ở Việt Nam đã cạn kiệt hết kịch bản rồi! Chúng ta đã hoàn toàn mất khả năng chiết suất từ kho tàng lịch sử, văn hóa và xã hội mà cha ông ta đã để lại rồi chắc? Hành động trên tuy chẳng hay ho gì, nhưng chẳng thấm vào đâu so với hành động của ông Thơ. Vì sao? Vì hành vi của ông Thơ là ăn cắp mà, chứ đâu phải mua bản quyền đâu? Còn cái nhục nào tệ hại hơn cái nhục: “Giáo sư” Việt Nam đạo văn giáo trình của giáo sư nước ngoài?
Thứ năm, động cơ ăn cắp và kiếm tiền của “Giáo sư” Thơ. Cuốn sách của ông Thơ bán tới 168.000 đồng (thời giá năm 1997), thu nhập bình quân của người dân Việt Nam năm 1997 là 4.220.644 đồng (GSO, 2010). Trong khi đó cuốn sách của GS. Jeff Madura là 85 đô la năm 1997, thu nhập bình quân của người Hoa Kỳ là 30.084 đô la năm 1997 (IMF, 2010). Như vậy, cuốn sách của ông Thơ chiếm 3,98% trong thu nhập người Việt Nam, mà sách của GS. Jeff Madura chiếm 0,28% trong thu nhập của người Hoa Kỳ! Như vậy, rõ ràng động cơ của ông Thơ là kiếm tiền, bán sách cho sinh viên, lại là đối tượng ít khả năng kiếm ra tiền, bán cao tương đối hơn so với tác giả Jeff Madura (thông thường thì hàng giả giá rẻ hơn hàng thật, điều này ngược lại ở đây!) và bán cả nhân cách của mình qua hành vi ăn cắp. Mình ăn cắp của người ta, thì nên bán rẻ lại để còn để đức cho con cháu!
Nếu một người mà với động cơ kiếm tiền, không được học bài học chính danh, làm hủy hoại nền quốc học nước nhà, tạo trạng thái tâm lý ỷ lại mà tác hại của nó không lường hết được và làm nhục quốc thể, mà được xã hội tôn vinh và kính trọng, thì có thể nói giá trị của xã hội đã hoàn toàn bị đảo ngược và tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.
2) Bằng chứng đạo văn của GS. TS. Trần Ngọc Thơ
Kính thưa các độc giả, đây là công việc chẳng những có liên quan đến danh dự và đạo đức của một con người, khuyến cáo cho những ai đã và đang có hành động đạo văn bằng bất cứ hình thức nào, hiệu chỉnh lại hành vi rủi ro về mặt đạo đức hay tâm lý ỷ lại, chấn hưng lại nền quốc học Việt Nam và bằng chứng cho các cơ quan chức năng theo dõi và quan sát, cho nên tôi xin phép trích dẫn chi tiết những phần giống nhau giữa sách của “giáo sư tiến sĩ” Trần Ngọc Thơ và sách của GS. Jeff Madura.
Tôi cũng sẽ làm tất cả những gì có thể làm được để có thể đưa ra công luận sự thật này, thậm chí mời cả GS. Jeff Madura ra đối chứng. Chuyện mà hai vị, một “Giáo sư” Việt Nam và một Giáo sư ở bên Hoa Kỳ, ở hai phương trời cách biệt, ngôn ngữ cách biệt, mà sản xuất ra một sản phẩm giống nhau như đúc đến như vậy à? Đến tận ký hiệu? Nhạc sĩ Bảo Chấn, ủy viên hội âm nhạc thành phố Hồ Chí Minh, cũng đã từng chối là bài “Tình thôi xót xa” là do trùng khớp với bài hát bên Nhật! Trong văn học và nghệ thuật, nhất là âm nhạc thì chuyện trùng khớp với nhau, là chuyện không thể xảy ra được. Xác suất xảy ra hầu như bằng không. Nếu Trịnh Công Sơn không sáng tác bài “Diễm Xưa”, thì trên thế giới này không ai có thể nghe được bài hát này.
sosanh-sachGSTho.jpg (1009.17 KiB) Đã xem 8466 lần.
Bạn đọc có thể xem một số bằng chứng cụ thể trong phần trả lời bài viết này.
Có thể có một số bình luận về tình trạng đạo văn của “giáo sư” Trần Ngọc Thơ:
(1) Đảo lộn hết trật tự của cuốn sách gốc do GS. Jeff Madura viết. Phải công nhận con vịt trời này rất khôn! Chứ không như cuốn sách mà PGS. TS. Nguyễn Thị Ngọc Trang và PGS. TS. Nguyễn Thị Liên Hoa dịch ra nguyên văn. Nhưng cả hai cuốn sách này giống nhau ở chỗ là ném tên tất cả tác giả vào trong sọt rác, ngay trong danh mục tài liệu tham khảo cũng không thấy tên tác giả. Có thể xem hành vi này là bỉ ổi nhất và vô đạo đức nhất trong lịch sử nghiên cứu và viết giáo trình của Việt Nam. Họ hành xử theo phương châm: Xa hơn nửa vòng trái đất mà, hơn nữa tụi bay đâu có biết tiếng Việt đâu, mà có đến đây đi nữa tụi tao cũng có cả một hệ thống để bảo vệ cho tụi tao, cùng lắm là nói tiếng xin lỗi là xong chứ gì! Tôi rất trân trọng các cuốn sách dịch ở Hà Nội, có ghi tên tác giả đàng hoàn, dù không biết là có sự đồng ý của tác giả chưa.
(2) Bóc tách các bảng biểu và hình vẽ thành những phần nhỏ để đánh lừa những con cừu non. Ông Thơ thật tinh vi, chẳng những đảo lộn trật tự cuốn sách gốc, mà còn xé lẻ bảng biểu và hình vẽ của người ta thành những phần nhỏ để không thể nhận ra. Hành xử này theo cái lối là: Tên cướp nào cũng phải ngụy trang bên ngoài thật hoành tráng và có mặt nạ để đeo vào lấy cớ là để che khói bụi nhưng lại để cho người ta không thể nhận ra. Bạn ở nước ngoài, thì không thể có được sách của “Giáo sư” Thơ và ngược lại ở trong nước thì khó có thể có được sách của Jeff Madura và nếu có cả hai thì cũng khó nhận ra. Mà nếu có nhận ra, thì làm gì được nhau nào? Ông cũng có ý định thách đố cả công luận chắc? Trình độ xào nấu tinh vi này đáng bậc “giáo sư”, vì làm cho người ta không thể phân biệt được nguyên liệu chế biến thô ban đầu.
(3) Dịch không nổi và không đủ sức để hiểu hết nên lược bỏ khá nhiều. Tôi biết “Giáo sư” Thơ từ thuở hàn vi, từ khi mà học xong cái phó tiến sĩ, ngủ một đêm thành tiến sĩ. Ông Thơ này học trong nước, tiếng Anh đâu rành, dịch không nổi nên bỏ qua luôn một số phần của cuốn sách. Nếu mình không biết hay nằm ngoài tri thức của mình, thì mình sử dụng kỹ thuật cắt đi là xong (censor technique). Xem qua hai cuốn sách thì mới thấy trình độ giáo sư này tệ hại như thế nào! Nhiều thuật ngữ dịch sai, nhất là Chương 13.
Trên đây là các bằng chứng đạo văn của “giáo sư” Trần Ngọc Thơ. Tôi không đưa điều này ra ánh sáng thì tôi sẽ có tội như sau: (1) Tội thấy và biết mà không nói hay còn gọi là tội đồng lõa; (2) Tội không truy tố những kẻ làm hủy hoại nền quốc học Việt Nam; (3) Nếu không nói, thì tội ác sẽ không chỉ dừng lại ở đây, mà nó vẫn tiếp diễn và hậu quả của nó rất là khôn lường; (4) Chặn đứng lại tình trạng ăn cắp bản quyền và thương mại hóa giáo dục; (5) Tội đối với các anh chị em bỏ gia đình, bỏ quê hương, bỏ tất cả và dùi mài kinh sử bạc đầu ở nơi đất khách quê người, để về xây dựng lại nền quốc học dù nhỏ nhoi, nhưng đàng hoàng hơn và chỉ cho Việt Nam. Tôi thương các em lắm; (6) Tội với các cơ quan hữu quan, nhất nơi quản lý ông Thơ và hội đồng chức danh nhà nước.
3) Đạo đức của người làm khoa học và nền quốc học của nước nhà
Sau cùng, không gì hơn tôi xin phép đưa ra một số nghịch lý, để tiện cho các độc giả gần xa suy ngẫm và bình luận:
(1) Có khi nào có chuyện này xảy ra không: PGS. TS. Phan Thị Cúc thì bị lên án và bị mất học hàm PGS còn GS. Trần Ngọc Thơ thì không bị gì cả sao? Khác nhau giữa họ là đạo văn tiếng Việt và đạo văn tiếng Anh? Tôi viết bài này không hề có ý ủng hộ gì PGS. TS. Phan Thị Cúc, vì tất cả đều ăn cắp. Tôi được học ở đâu đó câu nói nổi tiếng là: Nếu ông chưa thực sự nếm trải đau khổ của việc nghiên cứu khoa học chân chính, thì sẽ có lúc ông nếm trải bằng cách đau đớn hơn bội phần.
(2) Trước khi có bài này, PGS. TS. Phan Thị Cúc thì cam chịu, không chối cãi; GS. Trần Ngọc Thơ thì huênh hoang, khoác lác, giả nhân, giả nghĩa, đạo đức giả, ngụy quân tử, cả vú lấp miệng em trên công luận. Sau khi có bài này, hành vi của “Giáo sư” Thơ như thế nào nhỉ? Ăn năn hối hận; một lời xin lỗi (dù là muộn màng); hay chống chế một cách vô vọng, hay tìm lời giải thích như nhạc sĩ Bảo chấn từng giải thích, hay là lời giải thích ấp úng của bà Đào Kim Hoa, ủy viên hội nhà văn VN, đạo thơ của nhà thơ Hữu Thỉnh để dự thi ở Đài Loan; hay là ông Thơ im lặng không nói gì cả, khả năng này khá cao vì đã xuất hiện trên công luận nhiều quá rồi, giờ nói sao đây? Hành vi của giáo sư Thơ sau sự kiện này là gì, tôi có thể đoán ra được (tùy vào bản thân đương sự, cơ quan quản lý, hội đồng chức danh nhà nước và công luận). Nhưng tôi để cho bạn đọc dự báo thử xem, sự việc sẽ diễn ra như thế nào?
(3) Thật ra đây là câu chuyện giữa 3 người: Người mất đồ mà không hay biết, vẫn hạnh phúc và mỉm cười vui vẻ ở Florida (Jeff Madura), kẻ cắp tinh vi (Trần Ngọc Thơ) vì đảo lộn trật tự bản gốc của Jeff Madura và xé lẻ bảng biểu và hình vẽ người ta ra đến mức khó nhận diện hung thủ là ai (câu chuyện này giống như chuyện tên giết người xóa dấu chân, dấu tay, vết máu, hay tạo ra hiện trường giả) và kẻ cắp không tinh vi hay ăn cắp của kẻ cắp (Phan Thị Cúc). PGS. Cúc dù gì đi nữa cũng bán sách “luộc” của mình rẻ hơn giá của ông Thơ, vì có lẽ không tốn tiền “chuyển ngữ” . Nếu nhà chức trách không xử lý gì cả, hay xử lý cục bộ, chỉ dừng lại chỗ PGS. Cúc không thôi, thì những kẻ cắp trong đó có ông Thơ cũng bị bia miệng của người đời. Nhiều khi cũng ảnh hưởng đến hình ảnh, tiếng tăm, thanh thế của hội đồng chức danh nhà nước, nếu xử lý không rốt ráo. Tình huống này cũng đưa hội đồng chức danh nhà nước vào thế kẹt quá: Không xử lý ông Thơ, thì chịu tiếng xấu muôn đời, mà xử lý ông Thơ thì xử lý như thế nào đây!
(4) Có khi nào nhà xuất bản Thống kê, nơi mà ông Thơ in sách, viết thư xin lỗi nhà xuất bản South–Western Cengage Learning, địa chỉ (5191 Natorp Boulevard, Mason, OH 45040, USA) vì tình trạng vi phạm tác quyền hay không? Chuyện không thể xảy ra, nhưng vì danh dự của một quốc gia, thì cũng có thể xảy ra.
(5) Đây cũng là bài học kinh nghiệm của giới báo chí và truyền thông. Phải tìm hiểu ngọn ngành trước khi viết. Đã lỡ đưa ông Thơ lên đến “tận mây xanh” rồi, giờ biết nói sao với công luận đây? Không nói, thì coi như nói dối. Mà hễ nói ra, thì sau này có đưa ai “lên mây xanh” nữa, thì liệu bạn đọc còn tin nữa không?
(6) Tôi cứ ngồi suy nghĩ mãi, không biết ai là người hưởng lợi từ bài viết này? Tôi biết bài viết của tôi sẽ đánh tan tâm lý ỷ lại và góp phần xây dựng nền quốc học nước nhà trong cân bằng dài hạn, mà tôi có lẽ không phải là người thụ hưởng. Thế hệ con cháu hay con cháu của con cháu tôi sẽ thụ hưởng. Tôi sẽ tôn vinh người viết sách chân chính, là công trình tim óc cả đời, góp một viên đá nhỏ vào nền quốc học của Việt Nam.
Cho tôi được kết bài bằng một câu nói của đại thi hào Nguyễn Du, danh nhân văn hóa thế giới: “Mượn màu son phấn đánh lừa con đen”. Chúng ta không thể che dấu mãi sự thật.
Phụ lục
Jeff Madura là giáo sư tài chính Ngân hàng SunTrust ở Trường đại học Florida Atlantic. Ông nhận bằng tiến sĩ ở Trường đại học bang Florida và đã viết nhiều sách giáo trình về thị trường và các thể chế tài chính, được dịch và xuất bản bằng nhiều thứ tiếng. Nghiên cứu của ông về tài chính quốc tế đã được xuất bản trên nhiều tạp chí, bao gồm Journal of Financial and Quantitative Analysis, Financial Management, Journal of Financial Research, và Financial Review. Ông đã nhận nhiều giải thưởng về tính ưu việt trong giảng dạy và nghiên cứu và làm tư vấn cho các ngân hàng quốc tế, các công ty chứng khoán và các công ty đa quốc gia khác. Ông cũng là giám đốc của hiệp hội tài chính Southern và hiệp hội tài chính Eastern. (Jeff Madura, 2010:xxxi)
Danh mục tài liệu tham khảo
Government Statistical Office (2010).
International Monetary Funds (2010).
Jeff Madura (2010). International Financial Management, Tái bản lần thứ 10, Sounth – Western Cengage Learning, Mason, OH 45040, USA.
Trần Ngọc Thơ và Nguyễn Ngọc Định (2008). Tài chính quốc tế, Tái bản lần thứ tư, Khoa Tài Chính Doanh Nghiệp, Đại Học Kinh Tế, Nhà xuất bản Thống Kê.
Lời bàn: Không biết nếu kiểm tra kỹ text book hay các giáo trình thuộc lĩnh vực biomedicine thì có bao nhiêu vị GS sẽ trở thành đồng đẳng như ông Trần Ngọc Thơ?