What's new

Lipton chiều thứ 7

Dương Văn Cường

Administrator
#1
Quẳng gánh lo đi mà vui sống

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả: " Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?".

"Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ."

"Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thi tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn."

Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."

Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn !
 

Dương Văn Cường

Administrator
Tầng 80

Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư; họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.

Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong những túi xách đã để lại ở tầng 20.

Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta … Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.

Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thời giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
Vậy ước mơ của bạn là gì?
 

Dương Văn Cường

Administrator
Xa nhất?

Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là giữa sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.

Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.

Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp....

Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được... đó mới là xa.
 

Dương Văn Cường

Administrator
Bí Quyết 90/10

Bí quyết đó là gì?

10% cuộc đời là những gì xảy ra với bạn.

90% cuộc đời là do những phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy ra đó.

Thế nghĩa là sao? Giờ hãy thử xét một ví dụ :

Bạn đang dùng điểm tâm cùng với gia đình. Con gái bạn vô tình làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng cháu. Cháu phát khóc. Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người bắt đầu cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước. Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái đến trường. Sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ hết 15 phút. Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ 20 phút, lại sực nhớ mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra.


Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.

Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế?

A. Tại tách cà phê chăng?
B. Tại con gái bạn chăng?
C. Tại người cảnh sát à?
D. Hay do bạn gây ra?

Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong năm giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh.

Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác. Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói: “Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút”. Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé lên xe đưa rước. Vợ chồng bạn hôn nhau rồi cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%. Hãy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công!
 

Dương Văn Cường

Administrator
Ðiều Giàu Có Nhất

Chúng ta được sinh ra với đôi mắt nằm phía trước để luôn nhìn sự việc đang diễn ra thay vì cứ ngoái nhìn lại những điều đã qua.
Chúng ta được sinh ra với đôi tai - một bên trái và một bên phải - để có thể nghe cả hai phía, để nghe đủ những lời ca tụng cũng như những lời phê bình, để phân biệt đúng sai.

Chúng ta được sinh ra với một bộ óc nằm dưới hộp sọ, cho dù có nghèo đi chăng nữa chúng ta vẫn luôn giàu có vì chẳng ai có thể lấy cắp được bộ óc sản sinh ra nhiều suy nghĩ và ý tưởng độc đáo.

Chúng ta được sinh ra với đôi vai nối liền đôi tay để gánh vác những nhiệm vụ trọng trách. Hơn nữa, một để giúp đỡ bản thân, một để giúp đỡ người khác.

Chúng ta được sinh ra với một đôi chân dài và lớn để đi nhiều nơi, để mắt được quan sát, để não được mở rộng.

Nhưng chúng ta chỉ sinh ra với một cái miệng - vì miệng là vũ khí sắc bén. Nó có thể làm tổn thương, đau lòng hay giết kẻ khác. Hãy ghi nhớ câu nói: nói ít, nhìn thấy và lắng nghe nhiều.

Chúng ta được sinh ra với chỉ một trái tim nằm sâu trong lồng ngực, nhắc nhở ta phải biết trân trọng và biết yêu vô điều kiện.
 

Dương Văn Cường

Administrator
Lí do cho một tình yêu

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế ,sao anh tìm được lí do chứ!-chàng trai trả lời
-Ko có lí do gì tức là anh ko yêu em
-Em ko thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
-Thôi được ,anh yêu em vì em xinh đẹp ,giỏi giang ,nhanh nhẹn.Anh yêu em vì nụ cười của em,vì.
em lạc quan .Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
Cô gái cảm thấy rất hài lòng
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp,nhưng rất may cơ vẫn còn sống.Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng .Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp .Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh ko thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu .Vậy thì anh ko thể yêu em

Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn .Đây ko phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em.Bây giờ anh ko thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó , than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh ko nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em .Em có cần lí do nào nữa ko em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô ko cần một lí do nào nữa .Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn ko?Tình yêu đôi khi ko nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ
 

Dương Văn Cường

Administrator
Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên David lên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.

Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày: “Bây giờ nó đâu ?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!
 
Xin lỗi anh dontcry nhé, nhưng những cái này anh lấy ở đâu thì phải ghi trích dẫn vào chứ, còn nếu của anh thì anh cộp dấu bản quyền vào đi ?:mrgreen:
 
KHÔNG DẬY ĐƯỢC

Nhờ con bảo với Joanna, nếu như mỗi sáng cô bé ấy gọi điện đánh thức con, cha sẽ trả ba đô la một cuộc!" Hôm nay cha nói thế với con không phải đùa đâu! Bởi vì cha nhận ra mẹ gọi con năm lần bảy lượt con cũng không bằng một lần Joanna gọi điện thoại - con tức khắc lao khỏi giường.

Chà! Cha mẹ không bằng bạn cùng lớp sao?

Tất nhiên con có lý của con, rằng Joanna đang đợi bên đầu dây, vậy thì con có nghĩ cha mẹ cũng đang đợi ở đầu giường không? Thoạt tiên cha gọi con, sau đó lay con, và cuối cùng không thể không đem cho con khăn lạnh, nhưng con đắp khăn lên mặt rồi lại điềm nhiên ngủ tiếp. Vậy thì vì sao cha chỉ cần nói khẽ " Joanna gọi điện" là con lập tức tỉnh dậy? Có thể nói, con không dậy được, toàn là vờ cả.

Con vốn có một chiếc đồng hồ điện tử, nhưng lại báo chuông của nó kêu êm quá, không có tác dụng, vì thế mà cha mua cho con chiếc đồng hồ lên dây cót. Quá khuya, con lên dây cót mà ở dưới nhà còn nghe thấy tiếng cót két. Đến sáng, thình lình nó đổ chuông làm cả nhà giật mình, chỉ mỗi con - người hẹn giờ - vẫn thở đều, không buồn cả đưa tay ra tắt chuông!
Khi đó cha dù không có giờ lên lớp vẫn phải dậy để đánh thức con. Vì thế cha nói, cái đồng hồ sắt điều khiển cả đồng hồ sinh học của cha, điều khiển giấc ngủ bình yên của cả nhà! con đã không tôn trọng giờ giấc của mình lại càng không tôn trọng sự yên tĩnh của gia đình!

Còn nhớ hồi cha đến Nam Carolina giảng dạy, có lần ghé thăm nhà một họa sĩ ở ven hồ, nhà chỉ là một khoang tàu bỏ trống, trong đó có năm sáu thanh niên hippie đang ngủ.

Điều làm cha ngạc nhiên là trên nóc lò sưởi bằng đất có tới mấy chiếc đồng hồ khác nhau.

Cha bèn hỏi: "Vì sao các anh không đặt đồng hồ ở đầu giường?"

Con biết họ trả lời sao không? Họ đáp : " Đặt đó cho khỏi lười! Ai nghe thấy đồng hồ của mình đổ chuông là lập tức phải dậy tắt, không sẽ làm phiền người khác. Nhờ thế bất kể trời có lạnh mấy hay lò sưởi không đủ ấm, chỉ cần một tiếng chuông là dậy được thậm chí không cần chuông".

"Các bạn là nghệ sĩ tự do, không đi làm, việc gì phải để chuông?" Cha cười hỏi.
"Có thể dậy muộn, nhưng không thể ngủ nướng!"

Hãy nghĩ xem, sinh hoạt cực kỳ tùy tiện như hippie mà còn biết tự điều chỉnh, con còn là học sinh, ngày nào cũng đến trường, vì sao lại chùng chình?

Rất đơn giản! Vì con biết cha mẹ không để con chùng chình, cha sẽ lay gọi con như hò đò, mẹ sẽ đợi phát cáu ở xe. Thế nhưng một ngày kia con phải tự thức dậy thì làm thế nào? Cả đêm con sẽ không dám ngủ, hay sẽ thức dậy một đêm mấy lần? Lần thi diễn thuyết toàn New York, con sợ bạn cùng phòng không đánh thức nên cả đêm không dám ngủ. Thất bại lần đó, một phần cũng vì đầu óc con lúc thi không được sảng khoái!

Cha kể lại một câu chuyện cổ về cuộc tuyển chọn 12 con giáp. Mèo vốn chơi thân với chuột, đêm trước khi thi tuyển, mèo nhờ chuột đánh thức, chẳng ngờ chuột nuốt lời, không những không đánh thức mà lại tự mình đi thi và đứng đầu. Còn mèo vì ngủ quên nên không có tên trong 12 con giáp.

Câu chuyện cổ đó, không phải để cười những kẻ ngủ nướng sao? Nên nhớ, người cần để chuông là đã không tin vào đồng hồ sinh học của bản thân: đến như để chuông rồi mà còn cần người khác lay tỉnh, tức là không còn tin vào nghị lực của mình nữa rồi.
Không tin vào bản thân là điều đáng buồn nhất! Nhưng thành bại của mình mà phải để người khác quyết định thì chính là suy đồi! Vì thế không nên xem ngủ nướng là chuyện vặt, nó phản ánh tính cách có khiếm khuyết nghiêm trọng, không có khả năng điều khiển bản thân!

Con có thể nói không phải con không dậy được, mà chỉ là chùng chình thôi.
Nhưng chùng chình và không dậy được thì có gì khác nhau?

Chính vì thế mà cha phải nhờ Joanna. Vừa nghe thấy điện thoại của cô bé, một giây con cũng không chùng chình!

Lưu Dung. Người dịch: Nhất Cư. Sáng tạo bản thân. NXB: Trẻ, 2002, tr 114-117
 
Dương Văn Cường said:
Tầng 80

Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư; họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.

Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong những túi xách đã để lại ở tầng 20.

Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta … Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.

Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thời giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
Vậy ước mơ của bạn là gì?
? ? ? ? ? ? ? Hay! Rất ví von. Đề nghị thêm vài bài như vậy nữa.
 
Nhân tiện em cũng có câu chuyện :
? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
CÁI ĐỒNG HỒ
? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
(Từ báo Hoa Học Trò nhưng số bao nhiêu em quên mất rồi :oops:)​
- Bạn có thể mua một chiếc đồng hồ thật đắt, nhưng bạn không thể mua được thời gian, dù bạn có rất nhiều tiền.
- Bạn có thể chỉnh kim đồng hồ ngược xuôi, nhưng bạn không thể lộn lại quá khứ hay đi trước tương lai để sửa đổi những điều đã và đang xảy ra. Điều tốt nhất bạn có thể làm là tận dụng từng phút giây của thực tại, hướng tới tương lai và đừng để phải hối tiếc.
- Bạn có thể đặt chuông báo thức đồng hồ, nhưng thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi. Bạn phải tự đánh thức mình thôi.
- Ai đó có thể tặng bạn một chiếc đồng hồ,nhưng họ không thể tặng bạn thời gian của họ. Hãy biết tự lo cho mình đi, nhé!
- Đôi khi bạn muốn vứt chiếc đồng hồ của mình đi cho khuất mắt vì cái tiếng tíc tắc đều đặn khiến bạn sốt ruột và khó chịu. Nhưng bạn biết đấy với thời gian mọi cuộc chạy trốn đều vô ích.
- Có bao nhiêu kiểu đồng hồ: đẹp-không đẹp, đắt-rẻ, chịu nước hoặc không...Thời gian cũng thế. Ai cũng có những khoảng thời gian thật đẹp, thật đáng nhớ, nhưng cũng có những khoảng thời gian tồi tệ. Biết thế rồi thì bạn đừng bi quan quá nhé! Hết mưa trời lại sáng thôi mà!
 
Có mấy câu ngạn ngữ muốn chia xẻ:

-Tình có nhạt mới bền ?8)

-Học mà không suy nghĩ thì luôn u tối, suy nghĩ mà không học thì luôn nghi ngờ ?:roll:

-Nước trong quá sẽ không có cá :wink:
 

Facebook

Top